Sau khi đưa cô về, rất hợp lúc gặp mẹ cô đi đổ rác, Lưu Cung nhìn mẹ cô
cười cười thân thiết, dẫu sao là quân nhân nhạy bén trời rèn, a cũng
biết làm thế nào để sớm thăng tiến, cũng như lấy lòng người thôi, đơn
giản vì a đang yêu con gái bà mà.
Ngược lại với cảm giác hài hòa
của nam chính, cô cười rất sâu nhìn túi rác rất sạch sẽ chỉ có vài giấy
rác loại khô. Dù cho cô có đúng là lâu lm k về thì cũng để ý thói quen
vứt rác sau bữa ăn của bà, vì lúc ấy,mới có đồ thừa. Cô dù có mù cũng
nhìn ra vẻ mặt như đá phải thần tiên của mẹ cô.
Bà rất vui vì con gái dẫn bạn trai về, tuy bà k thích quân nhân, nhưng chung quy mồm nói
vậy nhưng vẫn suy nghĩ cho con mình, nữ quân nhân k lấy chồng cùng ngành thì còn lấy ai, chẳng qua mấy tên lính nhố nhăng lần trước về nhà bà ăn chơi 2 ngày quá là tự do, còn rất thản nhiên gọi cô 1 tiếng đại ca, 2
tiếng sếp, vài tiếng chỉ huy nghe chẳng ra thể thống gì.
Tuy bà
không mong chờ con gái bà sẽ dịu dàng, hiền lành, chỉ nghĩ đi học xa nhà thì bạn cùng giới mới là những người thân thiết nhất. Rất tiếc, bà đã
quên, cô k phải loại có tâm sự sẽ giấu, lập tức dùng bạo lực giải quyết, Nghe thì phô trương thật nhưng sự thực chứng minh cô đúng là k hơn k
kém như lời bà nói.
Nhưng bà rất vui, vì con rể trước mặt quá
hợp ý. Đi xe riêng, lại là biển đỏ quân đội, vậy thì quân hàm k nhỏ đâu, cao ráo, đẹp trai, chững chạc, lại hiền hòa, mặc quân phục lại oách
quá, ăn đứt mấy đứa con trai bạn bà. Nếu k phải tiểu Hoa có bạn trai, bà thật muốn gả nó cho đồng nghiệp như thế này của Tử Đồng.
Hai người vừa mới mở lời chào hỏi, thì ngay lập tức cô lên tiếng:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, k phải bạn trai, cấp trên của con a ấy phải về đơn vị bây h.
Cô quay sang nhìn a mặt k có biểu cảm nào nhiệt tình hơn:
- chào sếp. k tiễn nữa
Nói xong còn nhanh chóng đi lên lầu, mẹ cô ú ớ, xấu mặt k biết lm sao, cười trừ nhìn a cúi đầu chào lễ phép, rồi tiếc nuối nhìn chàng trai leo lên
xe, mất hút.
…………………..
Trên bàn ăn nhà họ Đồng vô cùng kinh
dị, 3 người im ắng ăn cơm, đến gắp thức ăn cũng nhỏ nhẹ hết sức, giảm sự tồn tại của bản thân đến âm cực. Chả là, 2 mẹ con vừa vào nhà đã đụng
lời lớn tiếng, biết rồi đấy, 1 bên k quan tâm, nhưng 1 bên lại vắt sức
chửi, rõ ràng là k cân sức. Đôi nam nữ đứng trong bếp, lo sợ, bồn chồn,
chỉ sợ người hiền như bà đột nhiên muốn đập phá, thì thật sự không biết
cái bếp sẽ tang thương như thế nào. Ông Đồng k dám ho he câu nào, nhà bà chăm lo, con bà dạy, ông chỉ kiếm tiền thôi, nào dám tham gia chuyện mẹ con. Chỉ sợ, hai con hổ đánh nhau thiệt thòi là đám nai rừng.
Đến lúc ngồi ăn cơm, bà trừng mắt, bên to bên nhỏ nhìn cô, tức tới k ăn
được miếng cơm nào. Bà k thể ngờ ở xã hội cộng sinh 1 với 1 là 3 này, cô lại giữ gìn được quá khứ trong sạch tới mức, 1 dấu vết của chuyện nam
nữ cũng k có. Ngay cả việc cô thích ai bà cũngdò nổi, sắp 30 rồi, còn
chờ tới khi nào nữa. Mà bên kia, cô ăn cơm rất ngon, lâu lâu còn bình
luận 1 câu “ Tài nghệ nấu cơm của 2 đứa tốt lên đấy.” gật gù tâm đắc.
Tiểu Hoa và chàng bạn trai Chương Huấn e ngại cảm ơn, còn k dám nói to,
cô bé sợ tính khí mẹ nóng nhưng chị lại tiếp, sớm thôi sẽ đẩy tới cao
trào của chiến tranh, cái nhà này, bố còn k dám lên tiếng thì cô làm gì
dám. Với lại cô bé nhất nhà, tính chj lại hung hãn, kiệm lời, mẹ lại nổi nóng vô cớ, nguyên nhân sâu xa chỉ có 1. Cứ 1 lúc lại vỗ vào đùi người
yêu như đang giúp m tỉnh táo, cô sợ 1 lúc nữa sẽ chảy nước mắt. Lần nào
về cũng cãi nhau, k yên bình được 1 lúc nào, cô k còn dám nghĩ tới việc
tạo sự thân thiết giữa Chương Huấn và gia đình mình.
Bữa cơm trôi qua mà chẳng ai vừa miệng trừ cô. Ăn xong, bố xem TV, bà ngồi kế bên
than thở, ông chỉ thuận miệng bênh con “nó chưa vội, tốt như nó, ai mà
chả muốn lấy, k sợ thiệt thòi, k sợ” thế là ông trở thành nạn nhân tiếp
theo.
Đôi nam nữ thân thiết, người rửa chén, người lau khô, bà
nhìn vào hạnh phúc bao nhiêu thì cục tức trào lên bấy nhiêu. Lao thẳng
lên phòng cô, biết có gõ cửa cô cũng k mở, nên nói vọng vào trong với vẻ quả quyết: “2 ngày nữa là giỗ bà cô, hôm đấy cô phải dẫn bạntrai về
cho tôi, phải đàng hoàng tử tế, nếu cô k làm được thì 1 là cô phải lập
tức lấy người nhà định 2 là lần tới cô đừng về cái nhà này nữa.” Mọi
người đều biết, có con cháu là chuyện mà cả đời cha mẹ mong muốn, thế
nhưng cô cứ chống đối bà hết thảy mọi thứ. Bà buồn lòng nhiều lm.
Mọi người đã đi vào quỹ đạo, nằm trên tầng, cô còn cảm nhận rõ sự vui vẻ
của mọi người. Dù đã quen với cô đơn nhưng cô thật k chịu đc cảnh gia
đình mãi mới sum họp lại k đc ngồi bên nhau như này. Tuy mỗi lần nghe họ nói chuyện cô đều k biểu cảm, k nhiệt tình tham gia, chỉ hỏi gì nói
đấy, nhưng thực ra cô rất vui, cô thích gia đình như vậy, đồng đội k
phải trên hết, k bù đắp đc tình cảm gia đình, mắt tuy có vẻ theo dõi Tv
nhưng tai đang nghe họ nói từng câu 1 và tâm mỗi lúc 1 tràn kín. Cô thực ra….. là 1 người sống nội tâm sâu sắc.
Cô nhìn căn phòng toàn
màu hồng chỉ trừ đồ cô mang từ doanh trại về, cô suy nghĩ thật nhiều. Cô biết tấm lòng và khát vọng của mẹ, nhưngphải cứ lấy bừa 1 người, sinh con đẻ cái là được đâu. Cô đã từng ước 1 người chồng hoàn hảo, 1 gia
đình hạnh phúc, k cần giàu có, sau đó sinh 1 đức con, quả thực mãn
nguyện. Nhưng đời người là 1 cuộc bể dâu, thăng trầm chẳng ai biết, có
ai như ý nguyện.
Cô nhớ tới những lần cô con dâu nhà bên khuôn
mặt tèm lem nước mắt, kể về cs sau hôn nhân. Gia đình k môn đăng hộ đối, nhà trai giàu có, có 2 đứa con trai cùng lấy vợ trong 1 lúc nhưng gia
thế 2 cô lại khác nhau, đã là 1 kì thị rồi, cả 2 sinh con chỉ cách nhau
vài ngày, cháu trưởng lại là nữ, cháu thứ lại đẹp trai giống y ông nội.
Nữ đã đành, thế mà nó lại xinh đẹp y như mẹ nó, k giống bố nó 1 tẹo nào. Tuy a yêu cô, an ủi, sẻ chia nhưng cs như vậy chẳng có hạnh phúc trọn
vẹn.
Rồi cô e họ xa của cô, có con trước khi cưới, nhà trai k
chấp nhận, phải trốn nhà đi mưu sinh 1 nơi, sinh con thuận lợi, kiếm đc 1 tấm chồng, thế nhưng lại phải a nghiện giả thư sinh, h 1 vai gánh 3
mạng, a chồng đang cai thuốc để đi làm nhưng tiền mưu sinh lo toan vẫn
cực nhọc.
Lần trước cô về, mấy bà bạn của mẹ nói chuyện tới cô
thôn nữ bị lừa lên thành phố, phải lấy tên què cụt, tuy có tiền nhưng
hỏng cả cuộc đời.
Hóa ra hạnh phúc lại mong manh như vậy.Hóa ra hạnh phúc lại khó kiếm đến thế.
Cuộc đời này có mấy ai có được hạnh phúc.
……………………
Nửa đêm, trong nhà tối mịch, có 1 bàn tay rất nhanh lao ra khỏi chăn, tóm gọn chiếc đt.
Vì sống trong quân doanh k tiện và k cần dũng đồ xịn, chủ yếu là đi làm
nhiệm vụ, rảnh thì đi huấn luyện bọn chuột mới, chẳng có thời gian mà
hòa mạngđâu, mà dùng đt xịn. Vậy nên cái cùi bắp này của cô là 1 tài
sản quý giá nhất trên người cô, tuy nhỏ nhưng cực hữu dụng, lm lúc muốn
phi tiêu vào đầu tên Hoa Nhị Đán thì tiện tay nhắm thôi.
Cô nghe máy thấy giọng tên tiểu chết tiệt rồi giọng tên đại chết tiết oang oang trong máy, mắt cô mở dần ra:
-chj, tên Hoa Liêu tiểu tử đang đánh nhau với 1 tên lính mới vì bất đồng
trong huấn luyện. Bọn e nghỉ phép ra ngoài uống rượu, k ngờ bọn kia trốn ra, tên đó là cháu trai của tham mưu, bọn e k ngăn nổi.
Cô bật
dậy nhíu mày, sự tình này k phải k có, n chưa từng dây vào tổ cô. Có lẽ
cô nghỉ phép, chúng chưa đc lãnh giáo cái đáng sợ thật sự nên tưởng bở
rằng đấy mới là địa ngục. Tình hình này nên sớm trở về quân doanh thôi.
Cô mượn xe của bố lao tới nơi mà tên kia cung cấp, đứng trước quan cửa, lộ nhộ như bọ, ồn ào kinh khủng, cô thật sự k muốn đi vào. Bất lực cô lao
nhanh vào trong, vừa đi vừa nghĩ ngợi, có lẽ lúc tối k gọi đc cho sếp
nên phải gọi cô tới. Nhưng cô k biết rằng bọn chúng gọi cho cô trước là
bởi vì, họ tin tưởng cô hơn, và cô giải quyết sẽ thỏa đáng với nguyện
vọng ác ôn của chúng hơn.
Cô vừa lao vào, đã trợn mắt mà k kịp
phản ứng. Hỗn loạn, chiến trường gấp vạn lần khu tập trận của bọn cô,
đáng sợ vô cùng, 2 tên nhân vật chính đang quần nhau, cô đứng nhìn còn
gật đầu: thân thế tên mới kia tốt đấy, sau đó lập tức chậc chậc, tên
tiểu tử Hoa Liêu kia kém quá, sao còn chưa kết thúc vậy. Cô vẫn quan
sát, bên tai đầy âm thanh đáng sợ, gào rú la hét, muốn nổ não.Đột nhiên
cô nhìn thân tên Hoa Liêu giơ chân ra đá nhưng nhanh chóng thu lại thế,
đánh theo hướng khác. Cô đột nhiên cười ghê rợn. Đám tiểu tử kia các
người hay cầu phúc đi, về doanh trai các người chết chắc.
Đêm hôm dám gọi cô ra xem chúng nó đùa giỡn đám chuột, còn nhiệt tình tiến cử
tên lưu manh ngầm xuất trận, lắm mưu nhiều kế nhất đội, nhiệt tình đứng
bên cạnh giả vờ lo lắng gào thét cô lên. Bây h cô cả nhận rõ sự hưng
phấn của chúng.
Có trách thì trách cô để chúng lừa, k kịp nghĩ
rằng thân thủ của tên kia cao như thế, còn nhanh nhẹn hơn cô, rất tiếc
là k có độc bằng thôi, làm gì có chuyện bị đánh gục dễ thế. Khi ngủ dù
có cảnh giác thế nào thì cũng ngu ngơ hơn lúc tỉnh.
Đột nhiên tên tiểu chết tiệt Hoa Nhị Đán nhìn về phía cô, rất nhanh vỗ vai
tên đại chết tiệt Hắc Tử bên cạnh đang gào thét nhiệt tình, 2 tên nhìn
về phía cô, cười cười thách thức. Chúng đang cá cược nhau xem cô sẽ làm
gì tiếp theo, có lẽ biết cô đến được 1 lúc nhưng không làm gì, có vẻ
dáng dò xét.
Cô thấy chúng cười, rồi cả đám đại đội hơn 20 tên
cũng nhìn ra phía cô, rất nhẹ nhàng, cô cười tăm tối, lời chào ma quỷ.
Đêm nay bắt đầu rồi đấy.
Bọn chúng tai tái mặt, hơi e dè nhìn cô. Tên đang đánh nhau hăng lm chẳng thèm để ý ai đang đi tới phía mình.
Cô đưa tay gọi điện thoại, cơ mặt săn lại, chúng phá giấc ngủ của cô, đem
cô làm vật chùi đít cho chúng, tính toán để cô giải quyết hỗn loạn.
Chúng cũng biết tính cô lại rất có “trách nhiệm”. Khổ ghê các đồng chí
ạ, lại để chị phải ra tay rồi.
Không đứa nào bước tới chỗ cô, để
mặc cô tự đi tới. Bọn chúng thấy cô gọi đt, cứ cho rằng cô đang kêu Lưu
Cung đến viện trợ. Thật không ngờ.
Cô đứng đó, xem 2 tên quần
nhau rất nhiệt tình, cứ 1 lúc tâm đắc lại gật gật. Đám tiểu tiện nhân
phi lễ tiết bên cạnh lúc nãy còn hò hét, bây h chỉ biết im lặng đứng
sau. Chúng ta đều biết cơn thịnh nổ bùng phát không hoàn toàn là nỗi sợ. Như bây h, thỏ cũng không dám.
10 phút sau, đột nhiên quán bar
không to lớn lm, nhưng vì đông nghịt người lên k cảm nhận được. Nhưng
bây h mọi người cứ đột nhiên tản nhanh ra các cửa mà không hề báo trước, chỉ có đám bọn cô và vài tên ngu ngốc vẫn còn đang chăm chỉ xem đánh
nhau.
………………………
Giọng 1 người đàn ông khỏe mạnh, khuôn mặt béo tròn đang hung hăng trợn mắt nhìn đám quỷ phía trước:
-Tất cả đứng vào 1 bên này, từng người 1 lên khai tên.
Nói rồi ông còn quay sang mấy tên cấp dưới mà rằng:
-Đấy chỉ khổ cảnh sát chúng ta, thanh niên đêm hôm làm loạn, thật là đám láo toét, k ai trị.
Chả là mười mấy phút trước cảng sát ập đến rất vui lòng cho đám cuồng nhiệt trong hỗn loạn kia, đi nhờ xe cảnh sát, ưu ái hết mình, còn được du
ngoạn cảnh đêm bằng xe ưu tiên, nhanh nhất, chỉ vài phút đã đến trạm.
Tất cả đều có lí do của nó.
- cô kia, lên trước.
Tử Đồng nhìn
chung quanh chỉ có vài nữ, mà cô rất hay lọt vào tầm ngắm ngắn nhất của
người đàn ông béo, vì đơn giản là thái độ như được đi mời xơi nước ở sở
cảnh sát vậy. Tí tí lại bẻ cổ, buồn ngủ cứ nâng mày trợn mắt.
Cô k cần biết ai gọi, xung phong làm người tiên phong, dù sao không về nhà
được thì ngủ nhờ ở sở cảnh sát 1 hôm, tuy lạnh nhưng không vấn đề.
Chưa kịp ngồi vào ghế cô rất nhanh chóng khai:
- Đồng Á Lệ, ngày sinh xx/xx/xxxx số chứng minh nhân dân xxxxxxxxxx nghề
ngiệp sỹ quan, công tác tại đại dội 1 thuộc bộ quốc phòng…………..à tôi là người báo cảnh sát, mấy đứa e tôi
bị đánh, gọi tôi đến, k thể giải quyết nên gọi các a.
Đám cảnh
sát nghe đến gần cuối càng bất ngờ, và chau mày suy nghĩ. Có 1 tên vừa
tra tên cô, đột nhiên cau mày lên tiếng nói rằng hôm trước cô cũng mới
vào sở vì tội đánh cảnh sát. 1 cú ngoạn mục.
Mấy tên bị bắt đang
ngồi có vài người trố mắt ra nhìn, trừ đám quân nhân kia. Không ngờ cô
có địa vị rất độc đáo, bọn chúng chẳng biết cớm và quân nhân khác nhau
như thế nào nhưng đều sợ.Đám đàn em kia cả 1 dãy không hẹn mà
trừng mắt không tin vào tai mình. Ý tốt đẹp của cô, làm bọn chúng muốn
đem cô băm làm trăm mảnh. Đặc biệt tên cháu tham mưu đen mặt gặp đúng
giáo quan ác ôn trong truyền thuyết. Còn về phía 2 tên chết tiệt kia ngờ tới.
Mọi lần xích mích với tổ khác, cô đều rất nhiệt tình đem
bọn tổ khác đánh cho gần chết, đến lúc bị phạt thì trắng trợn nói đang
thực chiến. Cơ bản bọn kia đau lm, cay cú nhưng k làm gì được bởi nếu
nói là đánh nhau thì sư việc k tốt đẹp, chỉ đơn giản là ôm 1 bao đá chạy 4 km đường rừng thôi đâu.
Tất cả đều uất hận cô mà lên khai tên, đám cảnh sát đều trố mắt nhìn bản khai 1 loạt sỹ quan, đau đớn đến bất
ngờ, có khi nào có con ông cháu cha mà thù hằn rồi trả thù họ không. Đột nhiên, cửa mở ra 4 nhân vật xuất hiện làm mọi người đều cảm thấy ngạc
nhiên.
Đấu tiên là 2 a chàng tuấn tú, 1 người còn nguyên bộ cảnh
phục của CSGT,người còn lại đang mặc quân phục chỉnh tề, cả 2 đều ngời
ngời tỏa sáng. Tất nhiên nhìn thấy cấp trên, đám Hắc Tử như chó gặp chủ
vẫy đuôi rối rít. Không sợ phải ở đây đêm nay.
1 anh chàng đẹp trai, phong độ cũng đang ngớ mặt nhìn đám trước mặt, đông như đi chợ.
Chả là Lưu Cung, Trần Lượng và Trần Chu nhân anh họ quân nhân về nhà đã cấp tốc đem a trai đi uống rượu ôn chuyện cũ. Đang vui vẻ bên quán lề
đường, Lưu Cung nhận dt của cô, đám cấp dưới đang đạp phá kinh hồn. Vì
cô nói gần như ½đại đội tham gia có cả lính mới nữa nên đem luôn 2
người kia đi, vì cả 3 đều đi xe riêng tiện cho việc lúc chia tay, mỗi
người về 1 nơi.
Lưu Cung đi xe bảy chỗ, 2 người còn lại đi 4
bánh, k biết có tải nổi không. Đúng lúc cao tốc phóng vù vù thì cô em
đồng nghiệp CSGT của Trần Chu cũng về trạm. Nên cả 4 cùng vào. Tất cả
đều k ngờ rằng tội phạm đông thế. Gần 30 chục chứ đùa.
Lưu Cung
đen mặt nhìn đàn em thơ ngây. Trần Lượng nhìn cô ngủ gục cạnh 1 tên tiểu tử, tựa vai rất tự nhiên. Mà a ta chỉ dám thẳng đứ người cho cô dựa.
Anh ta sợ lm, sợ cô trong cơn say ngủ mà đấm a 1 phát.
Trần Chu
lại cười cười nhìn đám trước mặt, chắc toàn người của a họ, nhìn cô gái
đang ngủ là biết. Hôm nau lúc uống rượu a đã nói qua, k ngờ a họ để ý,
còn nói đó là cấp dưới của a. Thật trùng hợp.
Cô cảnh sát gãi dầu khó hiểu, đi tới bên mấy người lấy lời hai rồi ngu ngơ hỏi chuyện. Cô
khá xinh xắn được Trần Chu gọi là cô bé hoa khôi, tên là tiểu Yến
Phi.Lúc cô khó hiểu gãi tai trong thật đáng yêu hết sức. Nhưng mà, sau
này lấy Lưu Cung về, cô 1 phắt thay đổi tính cánh, ngay cả ánh mắt cũng
đủ giết chết ý chí của a họ Lưu Cung vốn đầu đội trời chân đạp đất.
Cô chỉ tay ra phía 3 người đằng trước, cười quái quái:
- Vậy 3 ngườiđến bảo lãnh cho họ à.
Lưu Cung tiến qua cô, khe chạm vào chiếc áo dồng phục, cô cảm nhận được hơi thở của a, mạnh liệt. A đi mà k vung tay khỏi cơ thể, có mùi rượu nhạt, a đi xe riêng, mùi này cho thấy a vượt quá chỉ tiêu, có thể bị tước
quyền lái xe tạm thời, nhưng thần thái a trầm ổn và tỉnh táo như vậy,
khó đoán. Cô cười vu vơ, k nghĩ thêm tạm biệt rồi leo lên xe CS mà đi
tuần mất.
Anh đưa thẻ của mình cho họ, rút CMT, các loại giấy
tời, Rút tiền bảo lãnh cho họ. Mà Trần Lượng chỉ yên ắng suy nghĩ, nhìn
cô suy tư linh tinh. Trần Chu cũng tiến tới bàn làm việc, lục soát cái
gì rồi đem tất cả bản khai xem qua, đem nay a k phải trực. Đúng như dự
tính toàn đồng nghiệp của a, à là cấp dưới hết.
Họ nể mặt đồng chí chức vụ cao, nhận tiền phạt rồi đuổi hết bọn chúng.
Đám gây sự cả đoạn vui ra mặt, nhanh chóng lao tới bên xe biển đỏ chui vào
chật ních, mấy tên còn lại bị đuổi rất tự nhiên lên chiếc xe 7 chỗ, bởi
vì xe Trần Lượng để xa nhất nên chẳng ai đến. Mọi người ngủ hết, có vài
chiếc xe quân đội cũng đến, hóa ra là người của tham mưu đến đón cháu
của tham mưu. Khi chào hỏi mấy tên Cs xong, tên to nhất còn tiến tới
nhìn mặt cô gái đang ngủ, cau mày, người quen mà. Rồi dẫn mấy tên thiếu
gia đi mất.
Mọi người lên xe vừa đủ còn dư xe của anh.
A
và 2 người kia vẫn đang nhìn tên cấp dưới dáng người nhỏ nhỏ mà phải cố
rướn để đỡ cái đầu siêu ác của cô. Hỏi ra người báo, cả 3 đều ngạc
nhiên, lại là ác nhân cô. Thật k còn gì để nói.
-Sếp, dậy mau.
Nếu a đang ngại ngùng vì mọi người ra hết còn mỗi 2 người họ, và 3 người
kia thì đang chờ, mà cô cứ ngủ, thì cô rất đàng hoàng mà gáy. Chắc mệt
quá, mọi hôm cô đêu thính như chó, k ăn ở tùy tiện như vậy.
-Đồng chí, dậy.
Lưu Cung hắng giọng, lập tức cô bật người dậy. Đó là tiếng gọi đêm ma quỷ mà mỗi ngày trong 2 năm liền cô đều phải nghe.
Trần Lượng khá khó chịu vì phản ứng phân biệt của cô. Nhưng k biểu hiện. Bây h cô mới ý thức đc mọi chuyện, k nói k rằng với ai, đi thẳng ra của,
Hỏi thêm lm gì, sếp ở đây mọi chuyện, còn cần cô giải quyết thì a cởi áo mà về quê đi theo con trâu đi.
Mở cửa xe quân đội, ngồi chật kín, tên Hoa Nhị Đán còn cười nhăn nhở
-Ngại quá. Ngại quá. Hết chỗ.
Còn nhanh tay đẩy cô kéo cửa cái rầm, cả đám khúc khích cười với nhau như ma làm.
Mở chiếc thứ 2 y vậy, nhưng cô k bị đối xử như lúc nãy nữa, thế là may
rồi. Nhìn thấy chiếc còn lại, dù lười đi nhưng vẫn leo lên chiếc xe màu
đen vào ghế phụ để ngủ ngon lành. Ba người lần lượt ra xe. Lưu Cung k
thấy cô, hỏi mấy tên trong xe thì bọn chúng chỉ cười mà k thèm mở mắt. A biết cô bị đuổi nhưng a chẳng thể đuổi tên ghế lái phụ mặt siêu dàu như Hắc Tử đi đc. Nếu để cô ngủ đằng sau thà a để cô di xe khác, đoán chắc
cô đang đi xe của Trần Lượng, vì xe a xa nhất.
Tên Gối dựa cũngleo lên xe của Trần Lượng, ngồi sau. A leo lên xe bất ngờ khi cô ngồi cạnh ghế lái, vui vẻ khởi động xe
A thật thông ngờ, đêm hôm ấy, a và cô…..
Trên xe quân đội của Lưu Cung vang lên tiếng đt inh ỏi. Đám lính trên xe nghe thấy ồn ào, k chịu nổi, chau mày, mở hí mắt ra, định cảnh cáo tên nào đấy mau nghe đt. Nửa đêm nửa hôm, làm phiền người ta.
Hoa Nhị Đán là tên phát hiển ra trước, nhưng lập tức cười xuề, giả vờ như mơ ngủ mà rất nhanh nghiêng đầu sang cửa ngủ mất.
Lưu Cung nhấc đt, mẹ a gọi, có lẽ nhà có việc, nhưng a đang lái xe k tiện nghe:
- mẹ à, co đang lái xe.
- cha con vừa tái phát bệnh đau khớp, mau trở về nhà.
Lâu rồi a mới về nhà, về 1 lúc lại theo a e đi ngay. Mọi người chỉ sợ lâu sẽ quên mất a.
Vừa tắt đt, a chỉ kịp suy nghĩ 1 phút ngắn ngủi. Liền vỗ vai tên đang ngáy rất nhiệt tình bên cạnh, nghe hệt như tiếng động cơ.
- Hắc Tử.
Tên kia chau mặt lại, từ từ mở mắt ra, may mà ánh sáng nhẹ nếu k, a chẳng thể bắt kịp ánh sáng. Như vậy rất khó chịu. Thấy người đối diện nghiêm túc, mặt lại chẳng hề có dấu hiệu buồn ngủ, rất tỉnh táo nữa là khác. Chẳng nhẽ a k thương tình cho thân thể tàn tã củaa sao, mà còn bắt a thay ca lái xe. Với lại mới đi đc vài cây số mà.
-Sếp
Giọng nói thì đúng là uốn éo kinh người.
-Tôi có việc bây h, chú chở a e về, tôi bắt xe về nhà.
Nói xong k đợi người đối diện phản ứng đã nhanh chân rời xe. Hắc Tử mệt mỏi lắc đầu vài cái.
Vài người tỉnh táo 1 chút hỏi thăm tình hình, a liền thuận lại qua qua, rồi cũng xuống xe, sang ghế lái.
Nhìn sếp nhanh nhẹn lên xe, vội vã như vậy, chắc là có chuyện gấp. A cũng chuẩn bị khởi động xe. Mọi người đều ngáp to, ra tiếng.
Đột nhiên a quay lại nhìn mọi người với ánh mắt thân thiết lạ thường:
- Lâu rồi mới có thời gian ngắm các chú ngủ.
Nghe xong đồng loạt, k ai nhắc ai, lập tức bỏ lơ đối tượng, trùm kín áo đi ngủ. Tên Hoa Nhị Đán cũng rất vui vẻ, dáng vẻ mệt mỏi vì lâu rồi mới uống rượu đêm, cười cười khàn khàn mà rằng:
- Mọi người đều tin ở đồng chí.
Sau đó nhắm nghiền mắt. A trợn mắt tức giận. A với chả e, còn chưa kịp nhờ thì chúng nó đã bảo nhau chạy hết. Đúng là đồng đội tốt.
Trần Lượng cũng nhận đc đt của Lưu Cung, nhanh chóng gọi cho em trai, cả 2 quyết định chở người về. dù sao cũng đêm rồi, mai sẽ tới thăm bác trai.
Cơn buồn ngủ cứ đeo bám, ám ảnh Hắc Tử đại ca, khiên suýt chút nữa, đập đầu vào vô lăng. K thể chịu đc, khó chịu khiến đầu óc a tỉnh táo hơn, đột nhiên nảy ra 1 sáng kiến, mà nó chính là lí do khiến cho a bị ăn trọn vài phát đạp liên hoàn của cô mà k dám phản kháng, a e cũng chẳng giúp đc a..
Đèn xanh nhấp nháy cả 1 khoảng tối. Còn vài giây nữa, a cố lao qua, làm người đằng sau cũng phải cắm đầu mà theo, sợ bị bỏ lại. Rất tiếc chỉ còn xe Trần Lượng xuất phát cuối nên phải dừng. A k dám vượt, cách đó 50m, 1 xe cs đang đậu, a k nghĩ rằng mình muốn vào nơi đó 1 lần nữa đâu.
Nghĩ cũng lạ, a và cô cứ gặp nhau ở nơi có cs, có phải duyên k chứ nhỉ? Thật lạ.
Anh thật bất ngờ khi bị lạc mất dấu 2 xe kia. Vừa nhấc điện thoại lên, mới hỏi xong em ở đâu, còn chưa có nghe đc câu trả lời thì tắt nguồn. anh k đem sạc dự phòng, cũng chẳng nhớ sđt. K biết làm sao thì, nhớ ra a sỹ quan ngồi phía sau. A ta cũng đang nghe đt. Nhưng buồn thay, a ta muốn xuống xe ở ngã ba phía trc, a ta nói mai nhà a ta có giỗ, phải có mặt. Nếu về ngày mai thì k kịp.Thế nên a đành bất lực tạm biệt hi vọng cuối. Anh quay sang nhìn cô. Xe tấp vào lề đường vì chẳng biết đi đâu. Anh ngắm kĩ cô. Cô rất xinh đẹp. a nghĩ nếu k phải cô lm nghề kia thì có lẽ cô chính là mẫu người hợp lí nhất với a, và có lẽ a cũng dễ theo đuổi hơn.
Cô xinh đẹp, nét đẹp nhu mì, dịu dàng lúc ngủ, bởi vì tính cách của cô lm lu mờ vẻ đẹp tĩnh lặng trên người cô. A rất tiếc.
A lay người cô:
- cô gái, cô gái.
Bên kia vẫn không có tiếng trả lời. A bất lực lay người cô, nhưng cô cứ coi xe a giống như giường ngủ, lăn lóc k chịu dậy.
Đứng giữa tình trạng k có đường về, còn nheo nhóc thêm cô gái bên cạnh. Dù thích nhưng k nghĩ sẽ lm gì cô. A k có hèn như vậy.
Thở hắt ra, a đành đánh xe ngược lối với 2 chiếc xe lúc nãy, a đâu biết nhà cô, bắt cô phải ngủ 1 đêm trong nhà a chắc không có gì quá đáng. Nếu để a đưa cô vào khách sạn thì càng k hay, dù sao người như cô chỉ sợ vừa động vào là què luôn 1 cánh tay ấy chứ.
………………………30 phút sau:
Cô k tỉnh, a đành ôm luôn cô vào nhà. Nhìn người nhỏ nhỏ mà nặng ghê, toàn xương với xương, da thịt thì cứng, có chỗ nào giống phụ nữ không?
Vì căn hộ riêng của a là mua lúc a đi học đại học,a không muốn chi tiêu quá linh tinh, chỉ là 1 chỗ ở, trang hoàng là đc, vì vậy k mua nhà mới trưng dụng nó và rất gần siêu thị và cây rút tiền. Chỉ có 2 tầng rất vừa vặn, phòng khách và bếp ở dưới, phòng ngủ ở trên. Nội thất đều là loại mới, đc a tự quét dọn sạch sẽ. Nhưng lại chỉ có 1 phòng ngủ đành chia chỗ ngủ vậy.
Thả cô xuống sô pha gần giường, khá rộng, người cô a k mảy may động đến. Cô mặc bộ quần áo thể thao đen trong thật mạnh mẽ, nhưng giờ khắc này lại hòa vào 1 với chiếc giường của a, trông rất động lòng.
Thói quen tắm đêm của a k thể bỏ, vào chuẩn bị quần áo đi tắm, a mới uống rượu, mệt quá!
Nhà tắm ở dưới, tiếng nước vừa xối xuống thì trên tầng, đt của cô cũng rung rất mạnh mẽ. Vì nhạc chuông là tiếng báo tập trận lên cô bật dậy luôn. Hồi ấy để k bị ngủ quên nên cô đặt luôn nhạc chuông, quản giáo đi vào phòng Hắc Tử trước, sau đó sẽ gọi bọn cô. Nhiều lần muộn, bị phạt liền giao trách nhiệm gọi đt cho Hắc Tử.
Mẹ cô lo lắng gọi, thấy cô bắt máy lòng vui vẻ hơn, bà chỉ sợ cô lại gây chuyện với ai:
- Sao còn chưa về vậy, đám nhoc kia đi ngủ hết rồi!
Cô bật dậy, trợn mắt:
- Mẹ, đừng nói đám nhóc Hắc Tử và Hoa Nhị Đán đều ở đó nhé!
-Ừ, lúc con đi, mọi người suốt ruột, k ngủ đc, ngồi đợi ở phòng khách thì mấy đứ gọi cửa. Tưởng con nhưng hóa ra là đám trẻ. Nhìn có vài đứa, k ngờ 1 chiếc xe nữa đỗ lại, hơn 20 đứa con à. May mà phòng cô to đấy, nếu k chả biết chúng nó ngủ ở đâu?.mẹ cho uống nước gừng hết rồi, đang ngủ la liệt trên phòng con đấy! Nhưng mà sao h chưa về.
Cô càng nghe càng trợn mắt, túm chăn, nghiến răng lắc mạnh đầu k tin đc. Tất cả là do 2 tên cầm đầu, chúng bay sẽ sớm đc toại nguyện. Cô điên tiết tung mạnh chăn lên, vò mái tóc dài, lúc nãy vừa cuộn sau gáy h đã rối tun như ma. Nửa đêm muốn dọa ma sao?
- đêm có về đc k, còn vài tiếng thôi. 4 h sáng rồi.
Trong cơn tức giận. Cảm thấy bản thân k muốn nhìn thấy mấy bản mặt chó chết khốn khiếp kia nữa, cô vật ngược xuống giường, cáu tiết chùm chăn lên người, đứng bật dậy, ôm luôn cả chăn lao người vào chiếc giường, úp mặt xuống:
- Mẹ lo cho đám ấy hộ con, chúng nó mới uống rượu, mẹ đem nhiều chăn cho chúng nó k cảm lạnh, còn nữa con k về đâu.
Dù sao chúng cũng là a e của cô, cùng vào sinh ra tử bao lâu, cô k nỡ để chúng chết trong nhà mình. Cô nhìn chung quanh, chẳng có ai, nếu mình có bị lm sao thì cũng bị rồi, bây h mà về chỉ sợ k kìm nén đc mà giết hết đám trong phòng cô. Lũ nhây. Ngủ trước đã. Thế là cô năm luôn lên giường. Nhà tối, giường to, dưới lưng mát lạnh, cô vừa tức giận nên cảm giác nằm trên giường rất tốt, cuộn mình vào 1 góc giường ngủ luôn.
Anh tắm xong quần áo chỉnh tề, lên giường, vì quen sóng 1 mình nên a quên mất cô gái đang ngủ trên ghế, có nhớ a cũng nghĩ cô đã say giấc lâu rồi, phòng đã mở điều hòa ấm áp. Cô có đạp chăn cũng k lạnh. A mệt quá, người mơ mơ lăn lên giường.
Cảm giác nằm giường giảm nhiệt của mình rất thoải mái. A mắc bệnh thân nhiệt cao, lại uống rượu đem, e a k biết nên rủ đi uống. Vì vậy a thể cho cô ngủ trên giường vì nó rất lạnh, da cô sẽ tái nhạt, như vậy k tốt.
Nửa đêm, người a còn lâng lâng nóng, lột áo nhiệt tình, mà k hay cô gái nhỏ ở bên cạnh, người co co vào, chăn mỏng lạnh quá. Nhưng vì mệt nên k thể tỉnh. So với việc k ngủ thì việc ngủ mà tỉnh rồi ngủ rồi lại tỉnh còn mệt hơn.
Cảm nhận thấy 1 thân nhiệt ấm áp, cô lăn ra giữa giường, dán sát lại. A cũng thấy 1 vật mát mẻ, tưởng gối ôm giảm nhiệt của mình nên cũng nhiệt tình mà ôm lấy. hái người ôm chặt lấy nhau, thân nhiệt bù trừ, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp. Vì thân thể ôm sát nên a trở nên nóng người, cô thì cứ lao sát dính tới như con mèo con. K hiểu vì sao nhưng người a nóng như nửa đốt, cảm nhận ham muốn cái gì. A k biết bệnh của a, cộng thêm chứng chưa có nhiệt nữ nữa nên bệnh k giảm. Nay có tiểu mỹ nhân ấm áp nên k quen.
Chuyện gì tới cũng tới, bản năng của 1 người đàn ông là xxx nên k cần học cũng biết. Chỉ có cô gái nhỏ vốn nhạy bén không biết m đang ang thiệt thòi.
Cô lạnh rúc sát vào hốc cổ a, còn rên nhẹ. A cảm nhận điều gì theo cơ thể, tự động cọ mặt vào cô, môi chạm chúng môi cô. Môi cô ấm nóng, k mềm mại nhưng khi chạm vào rất dễ chịu. A hôn nhiệt tình lên đó. Cô k bết gì, nằm bất động. Khao khát tuổi trưởng thành củacô cũng theo đó mà thúc giục cô đáp lấy.
A ôm lấy người cô, dính sát vào nhau khiến cô khó chịu nhưng sau đó lại thoải mái vô cùng. Môi cô ươn ướt, ai đang liếm nhẹ môi cô, tự động mở miệng đón nhận ngọt ngào từ a. Nếu cô nhìn thấy bộ dạng bây h của mình có khi tự thưởng ngay 1 phát đạn vào đầu. Dục vọng không kiểm soát. Bùng phát!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh cởi quần áo của cô ra, mỗi tác da đều có sự thô ráp, nhung k quá đáng quá, vẫn coi là mềm mại. Hồng cả 1 mảnh da, a cắn cô 1 phát vào má. Vì lúc cô cười, má phình lên chạm vào mặt a, rất ngứa ngáy.
A rất nhẹ nhàng nên cả 2 đều tưởng mình đang mơ, nếu vậy thì thật biến thái. Mơ về SxX thể hiện khát vọng đỉnh điểm, cần giải phóng. Mặc dù 2 người k có trải nghiệm, nhưng đó là bản năng.
Cái gì đến rồi cũng đến!!! Trưởng thành rồi!!!!!!!!
Sư hòa hợp của 2 người kéo dài 1 tiếng rưỡi, không gian ái muội bị phá tan bởi tiếng chuông đt. Lâu, k ai nhấc.
Cô vẫn cuốn chặt lấy a, tiếng huyên náo ở ngoài k lm ảnh hưởng tới 2 người trên giường. Tay a còn quấn chặt qua ngực cô. Đúng như a lính đó nói: “ vĩ đại”.
“Nó” tuyệt đối dư ra khỏi tay a, mềm mại. 1 thứ xúc cảm tuyệt vời.
Cô nghe thấy chuông đt, quay người khó chịu, 1 lần nữa rúc vào ngực anh. Vì chăm tập luyện nên a có cơ bắp, k phải lại to, nhưng nhìn rất có thẩm mĩ, vừa đẹp. Da k 1 chút sẹo, khác hẳn với tấm thân nhỏ bên cạnh, tuy k phải dày khịt nhưng sẹo nhỏ khá nhiều đấy. Còn có 1 vết chém nhỏ bên bắp trái, đó là chiến tích huy hoàng của cô khi mới tham gia thực chiến.
Giãy dụa trên giường, xoay trái, xoay phải, 1 hồi, cô cảm nhận thần kinh mình đang căng lên.
Tiếng đt ồn ào, cứ nhéo nhặt, không buông tha.
Cô nằm úp nửa
người, vì phản ứng lúc nãy, đã khiến bộ ngực của cô hoàn toàn trần trụi
với thiên nhiên. Ánh sáng khoa trương rọi rõ vào từng mảnh da hồng hào,
có nhiều dấu môi đã nhạt, nhưng đa số đều khá rõ ràng, rất may k có tím
xanh. Có lẽ đêm qua, a đã vô cùng nhẹ nhàng. K vì lâu ngày thiếu hơi phụ nữ mà mạnh bạo với cô.
Cô phối hợp rất tốt, bản năng trời sinh,
phụ nữ thể lực yếu hơn, nhưng trời rèn cô có 1 sức chịu đựng kinh người. Tùy a dày vò nhưng sáng nay chỉ cảm thấy hơi đau 1 chút, còn lại đều
thoải mái.
Cô với tay tới chỗ tiếng kêu. Nó nằm trong áo khoác
trên đầu cô, làm cô phải xoay toàn thân ra phía a mà sờ xoạng. Chiếc
chăn mỏng lúc nãy còn quấn lấy người cô, h đã phơi bày bộ ngực đầy đặn,
phía dưới cũng vì động tác co chân của cô, mà xốc tới tận bụng, chỉ che
quanh eo cô, và phủ dần xuống bắp chân trái.
A cũng khó chịu cả
người vì đêm qua ngủ ít, rượu sẽ ít nhiều lm a hưng phấn quá sức 1 chút, nhưng tuyệt đối k có khả năng lm khó cơ thể của cô, ngược lại còn rất
nhiệt tình vì cảm giác mãnh liệt đó.
Cựa quậy người, tiếng đt đã dứt, chỉ nghe giọng nói trầm trầm nhưng vô cùng có cảm giác cuốn hút:
-A Lô
Bên kia Hắc Tử vừa gọi đt cho cô, vừa dùng bữa sáng mẹ Đồng mua, a định gọi cho cô, mẹ Đồng cũng nói a gọi cô xem đag ở đâu, cô đâu có bạn bè,
nhưng nhiều lần nghe đt nửa đêm là đi luôn. Người còn k sợ cô, chẳng nhẽ cô sợ.
Trước đó bà cũng lo ngại, nhưng mà lần đó, bà tuy già
nhưng nhớ rõ khoảng khắc cô bẻ tay tên con trai của bạn bà vì tôi đá con chó của cô < bây h nó đang ở nhà em họ của cô cách đây mấy trăm km,
cô k chăm đc, giao cho ai cũng k yên tâm, mà em cô có 2 chú chó cùng
giống con này, nên gửi nó đến chơi dài ngày>, kéo lê tên đó tới gần
bệ cửa sổ, lấy đà bật ngược lại ốp luôn chân trần gầy gò vào cổ hắn. Bà k cảm nhận đc có đau k? Nhưng tên đó kêu ghê lm, mà ln sau k ai dám đến
nhà bà nữa, bà mẹ kia, đau tim ôm ngực k nói nên lời.
Sáng sớm,
bà sợ đám trẻ đói, nên ngay từ lúc cả nhà còn mơ mơ đã ra phố cùng bác
Bảy để mua đồ. Các loại bánh bao, mì, còn có sủi cáo giao tới nhà. Mỗi
người lại đc hưởng phúc 1 cốc sữa nữa. Đều do me Đồng có lòng.
Tuy trước đó, bà luôn khiển trách cô về bạn bè, rồi cả người yêu, hay k
thích chúng, nhưng nhà k có con trai, nên bà có cảm tình tốt với đám trẻ này. Sáng nay đã có vài đứa nói phải về nhà ngay nên đi từ sớm, bà mới
chỉ kịp nấu cho chúng bát cháo hành, bây h còn hơn 10 đứa thôi.
Lúc trước, cô nghỉ phép, nhà đang chuẩn bị cơm trưa, cô về sáng k ngờ
đám trẻ gần 8 đứa cũng lôi nhau đến thăm ngay lúc trưa. Chúng ngoan lm,
lại k lm khách, k mua quà cáp linh tinh, mà mặt dày cả đám mua hết
nguyên liệu nấu cơm đến nhà cô. Lm cô đang ăn táo còn suýt hóc khi nhìn
đám đàn em rất ngây ngô, đứng ở cửa nhà giơ cao túi rau củ, 1 cách vui
vẻ. Đặc biệt k thể tin đc nữa, đó chính là chúng sợ nhà cô…….. thiếu
bát…….. còn khoa trương mỗi đứa mang 1 cái bát và 1 đôi đũa tới.
Cả nhà k còn gì để nói!!!!!!
Đấy là lần đầu chúng tới, cả nhà đều vui vẻ, chúng thân thiết, đứa nấu cơm, đứa nhặt rau, mà toàn trượng phu cả. Xắn tay xào nấu chuyên nghiệp, còn cô……….. thì chỉ ngồi chờ ăn.
Bữa cơm thân thiết, cô mặt dày khen chúng nấu ngon, mà chúng thì hiển nhiên k trách cô bất cứ thứ gì. Còn
thi nhau lấy lòng, sau khi gắp cho 2 người lớn, rồi bỏ hết mọi thứ vào
trong bát cô: “chị thích là vui rồi ha chúng bay. Ha ha aha …” Cô em
gái đc hết sức ưu ái, chúng k có ý thất lễ, chỉ là đôi câu lm cô bé đỏ
mặt thôi
-Em khen a nấu giỏi hay lm ny a đi! ……… haha… Chúng mày nhất trí k?
Cả đám phá lên cười sau câu nói của Hoa Nhị Đán.
-Nhất trí..Nhất trí!!!!
Và ăn đạp ngay của Hắc Tử, vì a nhận ra khuôn mặt đen xì của Tử Đồng.
- Có giỏi thì cưa sếp đi.
Và 2 tên cùng ăn dép của nhân vật có tài ném tiêu đạt chuẩn giỏi của tổ,
và thật ngu xuẩn khi người dạy cô lại là 2 người họ….Trò hơn thầy quả
nhiên mất phúc!!!!
………………………..
Bên tai cô ù ù toàn tiếng như nhặng bay, đắm ngốc tiểu tử đó cứ thi nhau hét vào tai
-chị đi đâu chưa về, …..Á Á, mẹ chúng mày!-Chị, chị…… thằng chó để tao nói
- Đại ca mau về, 2 bọn chúng đang đánh nhau
……..
Rồi âm thanh của ba Đồng xen vào, mẹ cũng đi vội từ bếp ra thấy 2 đứa cầm gối táng mạnh vào đầu nhau, móc mồm, móc mũi đủ trò:
-2 đứa này, sao lại đánh nhau
Bà còn can 2 đứa, cả đám cười mà k lm gì.
-Ô hay, má, má bỏ con ra để con táng cho thằng này 1 trận.
Binh bốp bốp bốp bùm…v..v…. mấy a lính xa nhà nên người nào thân thiết thì xưng con gọi mẹ ngọt sớt.
Cô cầm con đt cứng cáp trong bão táp phi thẳng vào tường và ngủ tiếp. Bung pin!!
Mà k biết rằng, 1 người đàn ông đang trợn mắt nhìn cô từ lúc nãy đến h.
Thân hình của cô đã đủ khiến a mất sức rồi lại khôi phục nhanh chóng,
sau đó hoàn toàn bị cú ném ngoạn mục của cô mà sun hết cả vào.
Cônhận cái gì, đột nhiện mở trừng mắt, từ bao h nà cái áo của cô đã mất tích,
và cả tấm thân nhức bên dưới nữa, nhận thức k 1 mảnh quần áo bên người
cô lên tiếng cảnh tỉnh tinh thần.
Và nhìn tên trước mặt, nhất
thời k nhận ra, giơ chân đạp a xuống, vì a sát với mép nên bị hất ngửa
ra sau. A 1 tiếng cực to vì cú ngã chạm tới phần lưng bị cô tì cằm vào
đem qua. Cảm giác đau đớn khôn nguôi.
A cũng nhận ra sự việc, tức tốc ngồi trên nền đá lạnh nhìn thân thể cô vì ngồi lên, nhưng có lẽ tức giận nên quên k che phần trên. Ngực trắng, chân dài có mất máu k chứ.
Cô chỉ tay vô cảm vào tên kia, thuận tay kéo chiếc áo, mặc nhanh lên
người. Cô k biết vì k mặc áo … nên trông còn sexy hơn lúc nude:
-tôi biết a, tại sao chúng ta lại như vậy?
Cảm nhận nhiệt độ xung quanh giảm tới âm ti, a mới nhíu mày, vừa xoa lưng vừa nói:
-Đêm hôm qua, vì mất dấu 2 xe kia, tôi k biết nhà cô, cũng k thể để cô ngủ
khách sạn, tôi càng k nỡ để cô ngủ ngoài xe, còn tôi lên phòng, tôi say
và mệt k thể k tắm rửa nghỉ ngơi, nên đã đem cô lên nhà m. Tôi nhớ đặt
cô nằm ở ghế, giường tôi là giường giảm nhiệt cao, k thể ngủ, tại sao cô ở đây và chúng ta… phải hỏi cô chứ?
Tuy a có lỗi nhưng k phải do a hết. A biết cô thiệt thòi, nhưng 1 người vốn trầm tĩnh như a, bây h
xấu hổ, ngượng ngùng thế này là do ai?
Cô nhắm mắt thở dài, bóp
trán mệt mỏi, cuộc đời sạch sẽ của cô đến đây là kết thúc. Cô nhìn a
quan sát. Đẹp trai, lại có tiền, dáng vẻ k tồi, nếu giấc mơ đêm qua khớp thì a ta có cơ thể vừa đẹp lại tốt, tính ra cô k thiệt. Mẹ cô chắc vui
đến ngập đầu, và nếu nhìn thấy a ta, sẽ bám riết k tha mà bắt a ta cưới
cô, nhưng đời nào như vậy. Cô là ai chứ!!!
Ý nguyện có con coi như sắp hoàn thành, chỉ cần xin cái tên và nguồn gốc rồi sẽ bái bai luôn tên trước mặt luôn và lập tức.
A nghĩ cô cảm thấy đau khổ và thiệt thòi, dù mạnh mẽ thế nào cũng là phụ
nữ. A còn nhân danh tên lấy đi đêm đầu của cô, vết đỏ trên giường kia đã thúc 1 cú mạnh vào đầu a. Vui thì rất vui nhưng ngạc nhiên mới là
chính!
-Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm.
A rất thành thật, lấy a sẽ k thiệt thòi cho cô.
-Tôi k phải trẻ con. Nếu như có con…
Cô suy nghĩ mà k nói tiếp, giọng cô k hề run rẩy, hay đau khổ, mà rất bình thường, trên cả bình thường như k có gì xảy ra.
Anh nghĩ cô sợ nên nhanh miệng chắc chắn.
-Tôi sẽ k chối từ nó, sẽ cưới e đàng hoàng! Tuyệt đối k phá đứa trẻ!
Cô nghe xong trợn mắt:
-K đc phá.
Nhìn biểu cảm của cô và lời nói cô vừa nói ra, a cảm thấy vui vẻ, vậy là đông này mẹ a sẽ yên tâm. Thật k ngờ!
-Con tôi sinh, tôi nuôi, tôi dạy. Nó ăn với tôi, ở với tôi, sống với tôi. A k có quyền nuôi, cũng k đc phép bàn cưới gả. Tôi k đồng ý lấy a.
A k tin vào tai mình, tình huống này cô chọn cách đó có hợp lí k chứ! Từ
chối a thì cô còn cách nào khác sao? K nghĩ con người cô lại bướng bỉnh
và k thông suốt như vậy! A suốt ruột đứng lên nhìn cô nghi hoặc:
- etin tôi, lời của Trần Lượng tôi k thua ngàn vàng!
Cô k thèm để ý, xuống giường nhặt quần dài mặc vào, nhàn nhạt nói với a:
- mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện. Phản ứng sinh lí của a có thể sẽ là cái cớ để tôi giết a ngay lập tức đấy.
Cô dứt lời, không
thèm để ý đến người đàn ông đã nhiệt tình chèo trống suốt đêm hôm qua,
đi thẳng tới bên tường. Cô nhìn chiếc đt đang lay lắt bên cạnh chân bàn. Nó đã theo cô suốt từ khi cô học tại trường đến khi đi lm. Bao nhiêu kỉ niệm đã tan biến vào cái khoảnh khắc cô cho nó bay không tọa độ, và
điểm nhắm. Còn gì là kỉ niệm.
Nhặt lại từng bộ phận đang ăn nằm
với đất, cô cắn môi: “ Đồng chí hi sinh thật oanh liệt!” nó chính là
người bạn đồng hành gian khổ của cô, cũng là tiền kiếp đáng sợ mà đám
đàn em của cô phải nhận, đặc biệt là tên Hoa Nhị Đán, k biết đã biêu đầu k biết bao nhiêu lần.
Chẳng bao h cô trả thù ngay, cứ nhè lúc
chúng k để ý mà đáp vào đầu chúng, ngay cả việc giết người k chớp mắt
trước mặt các lãnh đạo cũng k hề sợ. Cơ bản mỗi lần lm sai cô lại nói là đang dạy dỗ đàn em mà. Quá độc! Đám tiểu cô nương ở doanh trại đều bị
cô nắn cho hỏng cả tính cách rồi. Bây h chẳng ai dám bén mảng tới khu
nhà ở của các nàng nữa.
Anh thấy dáng vẻ chẳng ngại ngùng của cô
mà khó hiểu, chẳng nhẽ cuộc sống trong quân đội lại tạp nham nam nữ như
vậy. Nhưng a k biết suy nghĩ của cô, đó chính là việc tối qua có còn cái gì chưa sờ qua mà giấu, nếu đã biết rõ, che dấu chi thêm xấu hổ. Nhanh
chóng mặc quần áo bừa bãi dưới đất, chẳng có thời gian tắm rửa đã đi
thẳng xuống lầu theo cô, tiện tay vơ luôn chiếc đt.
Hai người ngồi trên bàn, 2 khuôn mặt đối diện, vô cảm hết sức và e dè đè nén, k ai nói gì.
Cô thực ra khá lo lắng, đây là lần đầu tiên của cô, chẳng nhẽ lại thật sự
dính phải đứa bé, như vậy cũng k sao, quan trọng nhất chính là k dính,
vì như vậy cô sẽ phải đi đâu tìm 1 người đàn ông sạch sẽ mà … 1 đêm, sau đó li biệt trong tích tắc. Tuy có hơi sợ vấn đề sinh đẻ nhưng nhất định phải có. Như vậy mới bõ đêm hôm qua. Nắm chặt cánh tay, gân xanh đã thi nhau nổi lên. Cô quan sát người đối diện. A trông tử tế, đàng hoàng,
lịch sự. Body đẹp, mặt tiền rất có giá trị, hơn nữa lại cao ráo, a ta
thấy cô nhìn cũng chỉ mím môi qua qua. Ánh mắt cô có sức càn quét quá
lớn.
Đt cô rung lên 1 lần nữa, mấy tên ở nhà suốt ruột gọi đến
trăm cuộc, hỏng nát cả loa đt của cô. Cô tắt ngấm luôn, k nói gì thêm,
cô chấm dứt quan sát. Đưa tay với chiếc đt cảm ứng đồ sộ đầy tính khoe
mẽ của người đàn ông đang nhìn cô ngơ ngác k hiểu ý cô.
Cô đã
đánh giá trang phục của a có logo của hãng, chính vì vậy a ta sẽ có 1
nhãn hiệu chuyên dùng, cô nhìn tên nhãn hiệu đó, đồ a ta mặc còn khá tỉ
mỉ chắc chắn phải là cửa hiệu có nhiều khách quý.
Như vậy chi
nhánh chắc cũng có nhiều, cho dù a ta có đến vị trí gốc cũng k ảnh hưởng tới thời gian của cô, nhanh tay lên mạng search, tìm các chi nhánh gần
nhất, sau khi có địa chỉ của 1 nơi cách đây 5 cây số, cô dùng luôn SĐT
của a, gọi thẳng tới cửa hàng giao dịch trong 1 tiếng.
A k biết cô làm gì, chỉ thấy cô dùng đt của mình gọi cho ai đấy
- Mang cho tôi 1 bộ đồ tùy ý tới địa chỉ tôi đã gửi, phải nhanh trong vòng 1 tiếng, ông chủ tôi đang có việc gấp.
Cô chấm dứt nói chuyện, nhìn a đang nhìn mình. A giờ mới biết hóa ra cô
gọi đt cho nhà may của mình. Cô thật nhạy bén và thông minh.
Cô k thể gọi bất cứ ai mang đồ dùng tới, như vậy sinh nhiều chuyện rất rắc
rối. Cô k biết a ta là loại người dùng quần áo mấy lần, cô k muốn hỏi.
Cô có thể k tắm 10 ngày vì tập trận trong rừng, thậm chí là hôi k có chỗ để ngửi, có thể mặc bộ quần áo k giặt trong 1 tuần, đầy bụi bẩn, bùn
đất. Nhưng cô không thể mặc cái loại quần áo thơm tho, đày mùi nước hoa
của đám đàn ông éo lả, chỉ biết xịt những thứ có mùi kinh tởm lên người, ngay cả mấy tên lính trong quân đội còn thích dùng huống chi là những
người đàn ông giàu.
Cô trả đt cho a, 2 tay đan chéo vào nhau đặt
trước mặt bàn. Cảm giác rối loạn trong lòng đã chìm xuống, nỗi sợ sệt
của 1người vừa mới đêm hôm qua trở thành phụ nữ thực thụ, k thể khiến cô tâm tư bất khiển, đối mặt là chuyện k ngờ, đánh những cú k ngờ vào nó
chính là 1 loại hưởng thụ sung sướng biết chừng nào.
Cô k mặc áo ngực dù có che dấu như thế nào cũng thấy đc vẻ đầy đặn, tròn trịa của
nó, may mà cái bàn cao, nên a k quá chú tâm đến nó, dù sao a cũng là
người hưởng đầu tiên, k vội. A nhớ về cảm giác hôm qua, và sự thân mật
sáng nay. A nhìn thấy cô, rõ ràng là bất ngờ, nhưng cô k hề la hét, còn
bình tĩnh đạp a 1 phát, những vết thương đêm qua cô gây cho a, vì cú ngã như giọt nước tràn li, đem toàn bộ sung sướng bay biến, để lại 1 nỗi
đau thể chất k sao bì nổi.
Nếu như đó là phản ứng tự nhiên của
cô thì thật nguy hại, vì chẳng ai lúc bất ngờ mà lại còn đủ lí trí đánh
người cả, mà người bị đánh thì sao theo kịp, để mà tránh, ăn đòn là cái
chắc. A phải đề phòng với cô gái này rồi. A đã đọc hồ sơ của cô, chẳng
thấy chữ nào quý giá bằng vài chữ: “ đạt huy chương bạc loại 2 trong
giải đánh đơn 1 chọi” rất hay nữa là k thèm phân biệt nam nữ, chỉ có 10
giải cho cả 2 giới tính, và cô là 1 trong 4 nữ sỹ quan huy hoàng nhận
giải. Một niềm tự hào cho phụ nữ và 1 nỗi e sợ rình rập của đám đàn ông
các a.
Cô lắc cổ kêu răng rắc, vai cũng mỏi nhừ. Lúc nãy đi xuống cầu thang mới biết thế nào là thống khổ, nỗi đau của người phụ nữ phải
chịu, cô rành rọt nhìn a mà đanh thép yêu cầu:
- 1: chuyện hôm nay là bí mật; 2: như đã nói, nếu phát sinh vấn đề tôi sẽ nhận 1 mình; 3: tôi muốn biết…….< dừng 1 chút, cô e dè>… thân thể a có sạch sẽ k? VD
như đã chung đụng với bao hiêu người phụ nữ.
Nhướn mày nhìn a ngỡ ngàng như người điếc đang nghe diễn văn hùng hồn. Cô cốc xuống bàn mấy
tiếng chờ a trả lời vấn đề, chợt dừng lại nhắc nhở:
-a k cần nói dối, tôi sẽ k nói chuyện gì ra ngoài cả, chuyện quan hệ với phụ nữ
nhiều k phải điều đáng xấu hổ.< quan trọng hơn là tiếng lòng cô đang
nói quan hệ với nhiều phụ nũ mới là vấn đề>
Thực ra cô muốn
nói là đó là điều kinh tởm chưa từng thấy, không biết hàng nghìn con bọ
kinh tởm đang lúc nhúc gieo nguồn bệnh trên người a ta, và cô thật xui
xẻo khi là 1 trong những người đang đc a ta gieo giắc chúng. Nghĩ thôi
đã muốn giết chết a ta.
A đã bất ngờ k còn nói đc gì.
-
tôi cũng đã quan sát qua, tay a k có nhẫn cũng như k có vết đeo nhẫn,
thái độ bên ngoài của a đã cho a 60 điểm đàng hoàng. Có thể a chưa có vợ và mối quan hệ của chúng ta sẽ k quá rắc rối, về phần người yêu của a
chắc k tiếc 1 con t*ng trùng đâu nhỉ.
Cô nhíu mày nhìn a k nói k rằngphản ứng gì cả. Cô tức giận vì phải tốn thời gian, nước miếng với 1 tên tai điếc.
Cô đứng lên tay đập rầm 1 cái, nhìn a cảnh cáo, rồi ngồi xuống, điệu
bộ như sắp đánh người, a ta đang tưởng bở với cái sức nghèo nàn đêm hôm
qua của a ta có thể đả thương nắm đấm của cô đc sao? Cô cũng nhận ra,
càng ngày cô càng hay cáu, giống như các thím tới thời kì tiền mãn kinh
vậy.
Lúc này a mới bắt đầu lên tiếng, a cũng từ tốn và tức giận k kém trước thái độ của 1 người phụ nữ như vậy, tại sao cô k nổi giận mà
đánh a, thiệt thòi mà khóc lóc mong a chiụ trách nhiệm, hay vui vẻ trước đề nghị cưới gả của a, chẳng nhẽ a k đáng tin như vậy, hay cô có ác cảm gì với a, hay là vì a có điều gì k hợp với đk của cô. A có thể hoàn
toàn tự tin bản thân mình hoàn hảo là 1 người chồng tốt. Thế nhưng cô k
làm thế, cô k hề biết điều.
Đến tận bây h a mới thấy cô là người k logic như vậy, cố chấp, ương ngạch, suy nghĩ k kín kẽ, nói chuyện lại
bốc đồng, thái độ chỉ muốn gây sự,k có ý hợp tác với người khác, chỉ
chăm chăm giải quyết theo hướng của mình.
Nhưng thật đáng chết a vẫn cứ ngu ngơ thích cô, còn gấp vạn lần trc nữa.
Cô k logic, nhưng toàn gánh trách nhiệm về mình, cố chấp nhưng mạnh mẽ
gánh mọi chuyện, ương ngạch nhưng kiên quyết, cứng rắn, muốn gây sự
nhưng k hề động tay động chân vô tình với 1 ai, thậm chí cô chẳng thèm
để tâm người lạ nữa, điển hình là a, nếu k có chuyện này thì có lẽ a mờ
nhạt trong mắt cô còn hơn cả 1 con kiến. Cô k hợp tác nhưng đồng đội cô
lại tin tưởng cô, thân thiết với cô như vậy, tự mình quyết định nhưng
đáng chết là toàn ý đúng đắn, có lợi nhất với tất cả mọi người. A lm sao k yêu thích 1 người khác biệt như vậy cơ chứ!
- đầu tiên, tôi k
đồng ý giấu chuyện này, bởi vì tôi có lỗi lớn, tiếp theo, tôi cũng k
đồng ý chuyện 1 mình e chịu. Với lại……… tôi k có người yêu, cũng k có
quan hệ với ai, tôi hoàn toàn sạch sẽ, đáng để có quyền chịu trách nhiệm cưới e. Bản thân tôi là thương nhân k chịu lỗ, nhưng k hề biết làm ai
thiệt thòi quá mức. Tôi đã dùng đêm đầu của e mà chưa xin phép, như vậy
cưới e là chuyện đương nhiên. Em k còn lựa chọn nào phù hợp hơn.
Nhưng a đã lầm!!!!!!!!!!!!!!!
- a đừng tự cho mình là người tài giỏi, chuyện tôi quyết định k mang tính chất tham khảo, tôi chỉ muốn báo cho a thôi, chứ k phải cùng a thảo
luận. Nếu tất cả vỡ lẽ khỏi tầm kiểm soát của tôi, a hãy tự lo liệu cho
mệnh của mình.
Cô đang ra lời cảnh cáo thật sự, cô k có đùa, quy tắc vẫn là quy tắc, người học luật rồi vẫn phạm luật như thường, k ai
đảm bảo rằng cô là lính, biết rõ hậu họa phải chịu rồi nên k dám lm gì
a!
2 người đang trong tình thế căng go thì chuông cửa kêu. Nhìn
ra phía cửa, côđoán là đã có người mang quần áo đến, k ngờ nhanh hơn
tưởng tượng, k thèm nói 1 lời đi ra thẳng cửa. A cũng theo sau cô. Vì cô đang ăn mặc k phù hợp. Chưa kịp đuổi cô đã xông ra mở cửa.
Trước đó cô đã dặn nữ mang tới, như vậy cô k cần ngại việc mặc như thế này
ra. Cô chẳng thèm quan tâm đây là địa thế nhà ai, măc như vậy có quan
trọng tới hình tượng k, vì cô sẽ k bao h gặp lại a hay cô ta nữa Nhưng
cô k biết mình đang tạo cái cớ cho người khác hiểu nhầm, và thật k may,
người mang tới lại là ….đàn….Ông!
A ta đang cười: “ Ông Lượng, đồ của ông” thì bịt chặt mắt, ngậm chặt môi quay ra chỗ khác, k nghĩ
tới cô gái này ở trong nhà này, bảo sao cô cứ yêu cầu nữ mang tới, nhưng cửa hàng đồ nam, k hề thuê nữ nhân viên thì lấy đâu ra nữ, mà cô chẳng
thèm nghe a ta nói đã tắt máy, a k nghĩ cô... cô cũng trợn mắt lên nhìn a ta. Chỉ có Trần Lượng nhanh tay, kéo cô vào trong lòng mình, ôm chặt
cô, hướng bộ ngực trực tiếp tiếp xúc với ngực rộng lớn của a. A nhanh
nhẹn nói với người giao hàng:
- Đặt ở đó đi, thanh toán vào thẻ của tôi, k cần hóa đơn!
Rồi cầm quần áo và đóng rầm cửa. A là khách quen, có thẻ VIP, và thẻ a đã
để lại cửa hàng để cho thuận tiện. A k muốn lần nào cũng trẻ đồng ra
đồng vào, rất lâu la.